Thân thế Ángel Castro y Argiz

Ángel Castro chào đời tại Láncara, trong một ngôi nhà nhỏ bằng đá đặc trưng của nông dân nghèo Galicia thời đó,[1]:25 cha tên là Manuel de Castro y Núñez (Láncara, k. 1853 – Láncara, 12 tháng 6 năm 1903) và mẹ tên là Antonia Argiz y Fernández (Láncara, 1857 – Láncara, 16 tháng 11 năm 1887), cả hai kết hôn ở Láncara vào ngày 16 tháng 8 năm 1873. Khi mới mười sáu hoặc mười bảy tuổi, ông đi lính cho quân đội Tây Ban Nha và đặt chân đến Cuba trong Chiến tranh giành độc lập lần thứ hai. Ông đóng quân ở dải đất mới khai phá nằm giữa Júcaro và Morón.[1]

Sau thất bại của thực dân Tây Ban Nha năm 1898, Castro cùng quân đội trở về cố quốc Tây Ban Nha và quay trở lại Láncara. Là một kỵ binh trong Quân đội Tây Ban Nha không có tương lai, cuối cùng ông quyết định đứng về phía người Cuba thuộc Tây Ban Nha được di cư tới Cuba qua cảng La Habana vào năm 1905, ngay sau khi một người chú làm như vậy.[2] Ông đến đây vào năm 1906 cùng với người anh trai Pedro “Và không một xu dính túi, ông bắt đầu làm việc, phẫn nộ trước sự kiểm soát của Mỹ đối với thuộc địa cũ của Tây Ban Nha” Fidel nhận xét qua một trong nhiều cuộc phỏng vấn sau này trong đời.[3]

Ban đầu, Castro chọn làm việc tại các mỏ niken gần Santiago de Cuba, nhờ khả năng lao động nặng nhọc mà ông được nhận vào làm công nhân cho Công ty Đường sắt Vịnh Nipe, lúc này đang xây dựng nhà máy đường Preston. Ông đi về phía đông tới tỉnh Oriente là nơi có nhiều người lao động làm việc ở một vùng miền núi thù địch cách La Habana 500 dặm. Ông vào làm cho một công ty con thuộc hãng United Fruit Company của Mỹ với nhiệm vụ chỉ đạo việc bốc hàng lên các toa xe chở đường để rồi được trả một số thù lao.[1]:27 Vào thời điểm này, các đồn điền của người Mỹ ở các vùng truyền giáo đang lan rộng khắp Cuba và công nhân được thuê chặt phá rừng gỗ cứng và trồng mía. Castro tổ chức một nhóm nhân công dưới quyền mình và thuê họ đến hãng United Fruit bán nước chanh từ cỗ xe bán rong của một đại lý. Về sau, ông bỏ tiền ra mở một cửa hàng ở thị trấn Guaro để chào bán thiết bị và vật tư cho công nhân trồng mía. Lợi nhuận từ việc mua bán này đã giúp ông rời bỏ công việc ở hãng United Fruits. Ông còn thuê lao động nhập cư để chất lên xe bò kéo và đốn gỗ. Nhờ sự giúp đỡ của nhà hảo tâm Fidel Pino, ông cho mở một nhà hàng ở Guaro có cái tên phù hợp là Progress, nhưng việc kinh doanh thất bại và sau cùng buộc phải đóng cửa. Năm 1910, ông trở thành đồng sở hữu một khu mỏ mang tên The Desire, chỉ là một trong số những thương vụ đầu tư vào đất đai, chăn nuôi và kinh doanh gỗ đã làm nên tên tuổi của Castro ở Cuba.